Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp La Mã Bến Tre (11/01/2013) | Lượt xem: 9565 lượt
Linh ảnh Đức Mẹ Hằng cứu giúp (tại) La Mã, Bến Tre
Ngày 26. 4. 1866, tại Giáo triều Rôma, Đức Giáo Hoàng Piô IX đã long trọng trao ban bức ảnh Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp cho dòng Chúa Cứu Thế với lời nhắn nhủ:“Hãy làm cho thế giới này yêu mến Đức Mẹ.”Nguyên bản của bức ảnh nầy hiện nay được tôn kính tại Vương cung Thánh đường thánh Anphongsô, bên cạnh trụ sở trung ương dòng Chúa Cứu Thế ở Rôma.
Vì thế, khi các cha dòng Chúa Cứu Thế người Canađa đầu tiên sang lập dòng ở Việt Nam vào năm 1925, thì nơi đâu có các Ngài, nơi đó có ảnh Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp xuất hiện theo bước chân của các vị truyền giáo. Lòng sùng kính Đức Mẹ dưới tước hiệu Hằng Cứu Giúp, đã lan tràn trên khắp nơi – trong đó có giáo dân họ đạo La Mã – đặt biệt rất yêu mến và tôn sùng Mẹ Maria Hằng Cứu Giúp
Như vậy, kể từ năm 1930, sau khi được nhận ảnh Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp từ cha Luca Sách – cha sở họ đạo Cái Bông, Mẹ đã luôn hiện diện, gần gủi và theo chân con cái của Mẹ trong suốt cuộc hành trình lánh nạn đầy gian khổ và thử thách: Từ Sơn Đốc vào Bàu Dơi, từ Bàu Dơi lên Cái Sơn, rồi lại trở lại Bàu Dơi. Giờ đây, Mẹ vẫn đang ôm Chúa Giêsu con Mẹ vào lòng, tay Mẹ nắm chặt tay con, như luôn sẳn sàng bảo vệ, che chở và giúp đỡ những ai chạy đến Mẹ, đặt trọn niềm tin tưởng và cậy trông nơi Mẹ.
1. Thất Lạc Ảnh Mẹ
Ngày 2. 2. 1950, gần 3 tháng sau khi được đổi tên thành La Mã, xảy ra một cuộc giao tranh lớn trong vùng, giáo dân bỏ chạy tán loạn. Sau trận ruồng bố ác liệt đó, họ trở về trong cảnh nhà tan cửa nát. Ngôi nhà thờ sơ sài nhỏ bé đang trưng bày ảnh Mẹ cũng bị cướp phá tan hoang. Bức ảnh Mẹ Hằng Cứu Giúp lộng trong khung kiếng cũng biến mất. Họ thẩn thờ nhìn nhau trong ánh mắt buồn bã với những khuôn mặt trắng bệt, họ sợ hãi, họ đói khát, họ thiếu thốn. Họ đã mất mát nhiều quá, mất tất cả. Nhưng có lẽ cái mất mát to lớn và quá sức đang xé nát tâm can họ là Mẹ đã rời bỏ họ ra đi mà không một lời từ biệt. Mẹ đi đâu, Mẹ đang ở đâu? Mẹ có biết con cái của Mẹ ngày đêm trông ngóng nài van xin Mẹ thương cứu giúp, an ủi, nâng đỡ, chở che. Mẹ ơi! Xin cứu giúp chúng con mau thoát cảnh lầm than cơ hàn trăm ngàn sầu khổ.
2. Tìm Được Ảnh Mẹ
Ba tháng sau, vào ngày 5. 5. 1950, trong khi đi mò cua bắt ốc dưới con rạch trong vùng, một phụ nữ theo đạo Cao Đài tên là Võ Thị Liềng, quen gọi là bà Sáu Liềng, đụng phải một khung ảnh nằm dưới bùn. Khi vớt lên, tuy khung kiếng vẫn còn nguyên, nhưng giấy ảnh đã phai hết màu và có nhiều chổ mục rách lấm lem đầy bùn đất. Nghe tiếng tri hô, nhiều người chạy ra xem, trong đó có anh Thành, con trai của ông Biện Hạt, đến xin lại khung ảnh và đem về.
Với lòng tôn kính, anh Thành đem khung ảnh Mẹ ra chùi rửa rồi phơi nắng với hy vọng có gì khá hơn chăng. Tuy nhiên, dù rửa tới rửa lui, phơi đi phơi lại cũng vẫn không thấy gì mới, vẫn chỉ là một khung ảnh đen thui, giấy ảnh bị dính chặt vào kiếng vì ngâm dưới bùn lâu ngày, hình ảnh Mẹ bị phai mờ và có nhiều lỗ thủng. Khung ảnh Mẹ được anh Thành nhét vào tấm vách phên trong chiếc chòi lá của mình. Phải chăng, nơi anh Thành ở chỉ có chổ đó là còn cao ráo và tươm tất nhất? Nơi anh ta ở cũng tan nát, mà ảnh Mẹ thì đen thui thủi, còn gì nữa đâu mà kính với thờ!
Ấy vậy, trong một lần ghé thăm con trai và giúp anh Thành dọn nhà về quê vợ lánh nạn. Ông Biện Hạt thấy khung ảnh Mẹ nhét trong kẹt vách phên như vậy,ông hoảng hốt và rầy la anh Thành vì tội bất kính. Sau đó, ông đem bức ảnh Mẹ về nhà, trân trọng đặt trên tủ thờ trước tấm vách lá ở giữa nhà.
Cuộc sống thời loạn lạc vô cùng khó khăn và thiếu thốn, ai nấy đều cặm cụi tảo tần đi tìm cái ăn để sống qua ngày. Số giáo dân vốn đã ít ỏi, nay lại tản lạc khắp nơi, không ai nghĩ đến việc sẽ có một nơi xứng đáng hơn để tôn kính ảnh Mẹ. Hay chăng ảnh Mẹ bây giờ không còn đẹp như xưa, lại bị mất hết hình hài, ai nấy nhìn vào chỉ biết ngậm ngùi chua xót.